[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 58: Nhiệm Vụ Cuối Cùng
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Min Yoongi - con trai độc nhất của Min Yoongook đang tiếp nhận nhiệm vụ truy lùng điệp viên 043, chú mày biết điều đó chứ?
  • Tên đàn anh nhướn mày, nhấc cốc rượu vodka trong tay, lắc nhè nhè trong lúc dò hỏi tình hình.
  • Jungkook khẽ cúi đầu, không tiếp tục đối mắt với người kia nữa, chỉ cẩn trọng đáp:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Em biết.
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Nghe nói chú mày có cậu người yêu ở đó phải không? Hwagae à?
  • Thấy cậu nhóc quá căng thẳng mà trở nên xa cách với mình, không giống thuở còn sống chết có nhau, kẻ đối diện lại bông đùa một câu để giải tỏa bầu không khí căng thẳng này.
  • Thiếu niên siết chặt tay đang đặt trước đùi, mặt cúi gằm xuống, nghiến răng tỏ rõ thái độ không hề vui thích khi đàn anh kia nhắc tới người của cậu:
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh đừng vòng vo nữa, vào thẳng chuyện chính đi ạ.
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Ha ha... vẫn cứng nhắc hệt như xưa.
  • Ngừng một lát sau khi nhấp ngụm rượu lạnh, cảm giác sảng khoái râm ran lan dọc sống lưng tê dại, người đàn ông thu lại nụ cười cợt nhả rồi bỗng nghiêm túc đến rùng rợn:
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Anh là điệp viên 043 đấy.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh?!
  • Lúc bấy giờ, Jungkook mới hoảng hốt lộ rõ vẻ thất thần, không dám tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy. Đó cũng là cảm xúc đầu tiên trong ngày của cậu.
  • Vốn dĩ đã đoán được cậu sẽ có phản ứng như thế, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên. Thầm lia đôi mắt xếch lộ rõ ám khí chết chóc đi nơi khác, gã chầm chậm nói ra những suy tính trong lòng:
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Anh muốn nhờ chú một việc duy nhất. Sau khi hoàn thành xong, ta sẽ chấm dứt mối quan hệ này.
  • Đáy mắt Jungkook dao động vài giây rồi ngay lập tức bình ổn lại. Nếu đã là việc mà đàn anh nhờ, cậu nhất định sẽ liều chết để đáp ứng. Nhưng lần này không hề đơn giản như vậy, vì dám đem mối quan hệ giữa cả hai ra để trao đổi thì vấn đề đã trở nên nghiêm trọng tới nhường nào, chính cậu cũng chẳng dám chắc.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Anh nói đi ạ, em nghe đây.
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Ừ. Dỏng tai nghe cho rõ, anh mày chỉ nói một lần thôi.
  • Lời vừa dứt, bất ngờ gã quay mặt nhìn thẳng tới chỗ Jungkook, cùng lúc bắt gặp hình ảnh cậu đang nhíu mặt tập trung hết cỡ.
  • Đôi bên đưa cái nhìn trằn trọc trao tới, lồng ngực cũng vì thế mà đồng loạt thắt chặt lại. Không gian ngột ngạt không có lấy một ngọn gió, nến đã cháy lụi tới giọt cuối cùng.
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Đây là nhiệm vụ cuối cùng anh nhờ mày, và mày không được phép từ chối tiếp nhận.
  • Cảnh sát
    Cảnh sát
    Phải khắc cốt khảm vào xương tủy mày rằng anh là người đưa mày đến thế giới này, vậy nên mày không có quyền lựa chọn quay đầu. Hiểu?
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    ...
  • Cuối cùng thì suy đoán trong lòng thiếu niên đã đúng. Sau lần gặp mặt này, có lẽ cậu cũng sẽ gán mạng cho Tử thần. Nhưng Jungkook chấp nhận đánh đổi, bởi kẻ trước mặt đã cưu mang, che chở cho cậu suốt những tháng năm nghiệt ngã mà cả thế giới đồng loạt quay lưng lại với mình. Anh tựa thiên thần cứu vớt cuộc đời cậu, đồng thời cũng giống như ác quỷ khi chính tay cướp nó đi.
  • Suy cho cùng, Jungkook biết mình là một quân cờ trong cuộc sống vô vàn những lựa chọn của người kia. Dẫu vậy, ân nghĩa vẫn trước sau như một, cậu chấp nhận lao vào nguy hiểm để trả lại ơn huệ từng ngày đều mang nặng trên vai - cơ hội quý giá được đến nhân gian, làm một con người và được yêu thương đúng nghĩa.
  • Jeon Jungkook không cảm thấy hối tiếc vì những gì anh mang đến cho mình mặc dù đó vốn là điều hiển nhiên đối với những con người bình thường khác, nhưng lại là ước vọng trân quý nhất đời cậu.
  • Jeon Jungkook
    Jeon Jungkook
    Em hiểu rồi.
  • Thiếu niên nghiến chặt răng kìm nén cảm xúc trước cái chết cận kề, sau lời chấp thuận ấy, cậu chính thức bước một chân vào lãnh địa của Tử thần.
  • ***
  • Cùng lúc đó, Kim Namjoon đang tận hưởng buổi sáng êm ái, thảnh thơi của mình cùng tách cà phê nóng hổi, tỏa khói nghi ngút trong đồn cảnh sát.
  • Nhìn xuống đôi chân dài, thẳng tắp đang vắt chéo trong chiếc quần cảnh phục được bà cẩn thận ủi vào sớm tinh mơ khiến tâm trạng anh khoan khoái hơn thường ngày. Namjoon ngắm nhìn mọi thứ rồi tự cười ngốc một mình, thực ra điều làm vị cảnh sát này vui hơn cả đó chính là mối quan hệ yêu đương đang dần có chuyển biến tốt lên giữa anh và người ấy.
  • Kể từ sau trận mưa hôm đó, cậu thiếu gia kia vì ngấm lạnh mà ốm sốt hàng tuần liền nhưng lại nhõng nhẽo đòi Namjoon ở lại cùng mình, không chịu để anh rời nửa bước. Mẹ Seokjin thấy gia đình đã làm phiền anh không ít bởi thói ương ngạnh, không hiểu chuyện của con trai, bà cũng ngỏ ý muốn hậu tạ nhưng anh đã từ chối.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Không biết anh ta đã khỏe lại chưa nhỉ?
  • Namjoon bâng quơ nghĩ, thầm thở hắt ra một hơi bận tâm khiến đồng nghiệp xung quanh phải dừng đánh máy mà ngẩng lên nhìn với vẻ kinh ngạc.
  • Trong lúc ngài cảnh sát còn đang trầm ngâm tựa hông vào mép bàn làm việc, bỗng từ bên ngoài có một mùi nước hoa nồng nàn sộc tới kích thích khứu giác tinh tường của anh. Kim Namjoon dao động tới nỗi cốc cà phê giấy trên tay sóng sánh, gấu trắng ấy vội đứng bật dậy để chạy tới nhưng đối phương đã kịp lao đến ngả người vào trước lòng anh.
  • Mặt Namjoon nóng bừng, đỏ ửng tựa trái cà chua trước dáng vẻ khiêu gợi và khí chất quyến rũ ngút ngàn đang tỏa ra từ người kia. Rõ ràng vẫn là nét đẹp quen mắt đó, tại sao giờ đây lại kích thích trái tim ngài cảnh sát vốn lạnh lùng, nghiêm túc đến như vậy?
  • Seokjin nhận ra tiếng tim Namjoon đập thình thịch bên bả vai nghiêng ngả của mình, anh đưa ánh mắt "sát thủ" nhìn thẳng tới, hại tên cớm cứng nhắc, khô khan kia một phen điêu đứng.
  • Cậu thiếu gia nhẹ nhàng, lả lơi trong chiếc khăn choàng lông, đoạn đưa ngón tay trỏ nhấn lên trước cằm Namjoon, nhả giọng ma mị hỏi:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Không nhớ tôi à? Tại sao không đến thăm?
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    ... Nhớ.
  • Namjoon hoàn toàn bị thôi miên, hệt như một con rối lưu lạc hồn phách, lắp bắp đáp lại theo cảm nhận sâu trong lòng mình.
  • Nhận được câu trả lời ưng ý, Seokjin cười khẩy rồi rời khỏi người vị cảnh sát trong khi kẻ đó vẫn còn đang mơ màng trước nét khiêu gợi, lả lướt hệt hồ yêu của anh.
  • Namjoon có chút hụt hẫng, song lại nhận ra Seokjin chỉ đến để hỏi chuyện đó rồi lại toan muốn rời đi, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay người kia, một mạch kéo vào phòng trong trước bao con mắt tròn dẹt đa dạng của tất thảy các vị cảnh sát khác.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ư... đau tôi đó, thưa ngài.
  • Seokjin nhả giọng phụng phịu khi Namjoon vô tình mạnh bạo, kéo anh ném xuống ghế sô-pha trong căn phòng kín.
  • Trái tim Namjoon càng lúc càng mất kiểm soát, máu dồn lên não khiến anh hoa mắt chóng mắt, mọi điều yên bình của buổi sáng mà anh đang đón nhận bỗng bị phá hoại tan tành bởi con người vô tư kia.
  • Kim Namjoon đứng xoay lưng lại với Seokjin, tay chống hông làm ra dáng vẻ vô cùng khó xử. Trong nháy mắt, anh quay người lại, tiến tới nơi thiếu gia kia đang ngồi ngả ngón trên đó, hai tay anh chắn lên thành ghế tạo thành chiếc lồng giam nhốt vô hình, dùng ánh nhìn ngay thẳng trực tiếp chỉnh đốn Seokjin, nghiêm giọng nói như đe nạt:
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Từ nay anh đừng tùy tiện đến đây nữa.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Sao? Cậu đuổi tôi à?
  • Seokjin ngoài mặt xấc xược hất cằm, thực chất trong lòng lại có chút tổn thương vì bị "người yêu hờ" lạnh nhạt với mình.
  • Namjoon khó xử cụp mắt trước lời chất vấn ngang bướng kia, anh thu một tay lại, đưa lên day day thái dương, chầm chậm cất giọng yếu ớt:
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Tôi sẽ chủ động tới tìm anh trước.
  • Chú lạc đà còn đang bần thần, giây sau lòng lập tức trở nên rộn ràng một bài ca tình yêu. Khuôn mặt ủ dột của anh chuyển qua bừng sáng, phấn khích cười phá lên.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    A ha... ha ha, viên cảnh sát đây vậy mà lại cúi đầu trước...
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Im lặng đi.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Hứ, không im đấy.
  • Namjoon trừng mắt nạt nộ Seokjin nhưng giờ đây chú lạc đà ấy đã biết tỏng trong lòng anh đang mềm mỏng và thuận theo mình đến nhường nào nên càng được nước lấn tới, đưa tay lên xoa nắn bên vành tai đỏ lựng ở phía đối diện rồi nhếch mép đầy vẻ khiêu khích.
  • Biết mình càng nán lại lâu với người này sẽ càng để lộ thêm dáng vẻ khốn đốn, Namjoon hất tay Seokjin ra, dửng dưng căn dặn:
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Ở đây chờ tôi, xong việc sẽ đưa anh đi ăn.
  • Thấy kẻ kia vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân, Seokjin muốn anh ta phải khốn đốn hơn nữa. Anh liều lĩnh giật mạnh cà-vạt thắt gọn trước ngực Namjoon khiến cả người đối phương hoàn toàn đổ về phía mình, đoạn đưa những ngón tay lên xoa nắn vị trí đầu ngực Namjoon khiến thứ đó săn cứng lại ngay tức khắc, trồi rõ một khoảng nhỏ trước lớp áo cảnh phục mỏng manh.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Ức! Kim Seokjin! Chán sống rồi phải không?!
  • Namjoon thẹn quá hóa giận, anh cúi đầu gầm gừ, mắt nhìn xuống bên dưới đũng quần mình cùng lúc đó bị người kia dùng mũi giày cứng nhấn lên, hoàn toàn tê dại trước sức hấp dẫn khó cưỡng của đối phương.
  • Dẫu bên ngoài tỏ ra thờ ơ hay hung dữ nhường nào, nhưng nội tâm vị cảnh sát đã bị xáo trộn đến điên loạn. Anh chẳng thể nghĩ được gì ngoài khát khao về sắc dục tầm thường, xen lẫn đó là sự bối rối vì đã có suy nghĩ không đoan chính, mẫu mực với kẻ phóng túng kia.
  • Seokjin uyển chuyện cọ đế giày vào thành ghế để từ từ tháo nó ra, sau đó để những ngón chân trốn sau lớp tất mỏng lại lần nữa ấn nhè nhẹ lên vật cứng giữa hạ bộ Namjoon trong khi người đàn ông đó đổ cả cơ thể lực lưỡng của anh ta về phía mình. Biết thứ kia đã hứng tình tới mức gần như nổ tung, Seokjin lúc này mới để ý đến tiếng thở dốc của đối phương bên bả vai. Đoạn anh quay mặt qua, áp má gần kề môi Namjoon, cất lời thì thầm như đòi hỏi:
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Có muốn vui vẻ một chút trước khi đi làm nhiệm vụ không, ngài cảnh sát?
14
Chương 58: Nhiệm Vụ Cuối Cùng